Thứ Hai, 21 tháng 1, 2008

Bức thư - chưa bao giờ gửi!

Một chàng trai, hàng đêm viết cho cô gái - một bức thư, với những thông điệp yêu thương, với những lời lẽ mà cô đã dậy anh - suốt bao năm!


Nhưng cô gái đã phù phép tờ giấy ấy, để mọi nét chữ đều biến mất - khi bình minh nên! Chàng trai sợ hãi, sợ hãi cả cách cô gái hiểu thấu lòng mình, sợ hãi bởi tình yêu để lại những vết thương khó xóa, sợ hãi bởi cô đã lấy đi của anh niềm hy vọng cuối cùng, để anh phải trắng đêm - thao thức.
Chàng ước cô gái lại ở bên mình, khi những chiếc lá mùa thu rơi thật nhẹ nhàng;;; đơn độc... một mình anh!!!

Nêu em vấp ngã, anh sẽ đỡ em,
Nếu em yêu anh, anh cũng sẽ yêu em,
Và cứ như vậy, em không phải e sợ điều gì,
em sẽ không bao giờ phải đau khổ - "anh hứa như vậy -
"Chỉ khi" - em yêu anh "một lần nữa"!!

7 lời nói dối viết trong một đêm tăm tối mùa đông!
Anh đọc bài thơ duy nhất trong cuốn sách!
Ký tên mình bằng dòng máu nóng!

Đốt đi tờ giấy ấy - mỗi dòng chữ là một dòng nước mắt!

Nêu em vấp ngã, anh sẽ đỡ em,
Nếu
em yêu anh, anh cũng sẽ yêu em,
Và cứ như vậy,
em không phải e sợ điều gì,
em sẽ không bao giờ phải đau khổ - "anh hứa như vậy -
"Chỉ khi" -
em yêu anh "một lần nữa"!!

Anh là nhà viết kịch - còn em là vương miện của anh

em làm anh bật khóc - vì tình yêu anh dành cho em - như em đã từng làm - biết bao lần!
Anh chẳng thể viết những câu chuyện này - nếu không có em!
Nhưng những nỗi đau lại cho anh sức mạnh,
Hai người bên nhau - chẳng thể thiếu chúng sao??

"Những lời anh viết - có thể làm em đau đớn"
Anh xin lỗi - và cám ơn em...
em là người mang cho anh mọi nỗi đau - nhưng em là duy nhất!

Anh bỏ lại em - cùng bức thư còn dang dở trên nền nhà lạnh giá
Bước một bước về phía khung cửa sổ - quay đi!
Anh tự hỏi mình: " Bức thư chưa bao giờ viết giờ ở nơi đâu"?

Chúc ngủ ngon - em yêu!


Nêu em vấp ngã, anh sẽ đỡ em,
Nếu em yêu anh, anh cũng sẽ yêu em,
Và cứ như vậy, em không phải e sợ điều gì,
em sẽ không bao giờ phải đau khổ - "anh hứa như vậy -
"Chỉ khi" - em yêu anh "một lần nữa"!!



Đó là lời bài hát "The misery" mà em yêu thích!
Đó chỉ là bài hát em thích - hay đó là tâm sự của em?
Cách em "yêu" một người, cách em "chờ đợi" một chàng trai 7 năm - làm anh ngưỡng mộ - nhưng cũng làm anh "sợ hãi"!!


Chàng trai kiêu ngạo trong bài hát - quả đáng thương - và cũng thật đáng trách!
Nhưng anh sợ đó là niềm hy vọng của em! Hy vọng rằng chàng trai trong tim em vẫn đêm đêm vẫn viết cho em một lá thứ - nhưng vì kiêu ngạo, vì sợ hãi, vì giận dữ - đã không bao giờ gửi!...

Em yêu hoa hồng vàng!
Anh cũng đã từng như thế!
Nhưng anh đã từ bỏ nó, bởi màu vàng - chưa bao giờ là màu sắc của sự bền lâu!
Hồng vàng - đẹp rực rỡ, nở hết mình - nhưng cũng chóng tàn lụi!
Màu vàng - đẹp nổi trội, đẹp kiêu sa - nhưng dễ bị tổn thương, dễ bị ảnh hưởng!
Và anh nghi ngại rằng - liệu nó có "hợp" với em?
Anh không biết nhiều về hoa - càng hiểu ít về màu sắc - nhưng anh "cảm nhận" - cảm nhận bằng trái tim mình - về em - và về loài hoa em yêu thích!!

Đó là sự thích thú giản đơn, hay đó là sự đồng cảm một loài hoa - đã từng bị phản bội, từng bị bỏ rơi?
Anh thích cái cách nó bừng lên, anh thích cái cách nó lớn lên, nó tồn tại, nó nở hoa! Nhưng anh buồn - vì nó sớm tàn phai - và phải chăng - quá đau khổ!
Anh không thích một cái gì đó đẹp đẽ, hào nhoáng, lóe lên, rồi vụt tắt!
Anh không muốn một cái gì đó đến - rồi đi - để lại trong ta những kỷ niệm tuyệt vời + một nỗi đau dai dẳng!
Anh không muốn hồng vàng - chỉ nở vì uất ức - chỉ nở vì kiêu hãnh!
Anh không muốn những chiếc gai kia - chỉ vì tự bảo vệ - mà cũng là bức tường ngăn cách em đến tình yêu!

Anh mong - sẽ sớm có ai đó - làm những chiếc gai kia trở lên thừa thãi, người có thể bảo vệ em!
Anh mong - sẽ sớm có ai đó - để em có thể nở vì tình yêu, vì hạnh phúc, chứ không phải vì kiêu hãnh, vì giận dữ!
Anh mong - sẽ sớm có ai đó - để em:
Vẫn có thể đẹp kiêu sa - nhưng bền vững,
Vẫn có thể cứng cỏi, độc lập, nhưng cũng có đủ yếu đuối, để anh trở che - bảo vệ!!

Và không hiểu sao - anh muốn em trở thành loài Phong Lan! Loài hoa của sự giản đơn, loài hoa của sự bền bỉ!
Loài hoa - mà không chỉ đẹp khi hé nở, mà mỗi ngày - cái dáng vẻ ấy - lại làm cho ai đó muốn nâng niu, muốn bảo vệ!
Loài hoa - có thể sống tại những nơi chênh vênh nhất, đầy sức sống, đầy nhiệt huyết! Nhưng nó lại cần - sự ẩm ướt - của tình yêu thương!
Nó sẽ tàn lụi ngay khi - thiếu vắng sự yêu thương!

Và anh mong - sẽ sớm có ai đó - mang lại cho em đủ sự "ẩm ướt" của yêu thương -
Để Những chiếc gai kia không còn ý nghĩa!
Để em trở thành loài phong lan.
Để em lớn lên - độc lập - cứng cỏi -
Nhưng vẫn cần sự bảo vệ - sự yêu thương!

Những lời nói dối trong một đêm "lạnh - buốt - ẩm ướt" - của cái gọi là "mưa phùn"!
Đó là lời nói dối về anh mong ai đó sẽ sớm làm em thay đổi....
Vì điều đó - làm anh sợ hãi - làm anh hụt hẫng!
Anh chưa hiểu nhiều về em - nên anh cần thời gian!
Có thể anh ích kỷ - nhưng hãy cứ là loài hoa hồng vàng - kiêu ngạo, lạnh lùng - và xa cách!
Hãy chờ anh tới!!

Anh xin lỗi, nếu em cho rằng anh ích kỷ!
Nhưng anh không muốn như một ngôi sao băng lóe sáng trong khoảng khắc rồi vụt tắt - như em vẫn muốn!
Nó có thể cho em sự thích thú, cho em một điều ước, một giấc mơ..!
Nhưng anh thì không!
Anh muốn anh là vì sao Bắc Đẩu - vì sao sáng nhất - vì sao đưa lối, để có thể ngắm nhìn em - mỗi ngày!
Để có thể chia sẽ cùng em - khi em khóc!
Để có thể hạnh phúc cùng em - khi em vui!
Để có thể lo lắng - khi một ngày nào đó - em nhìn lên bầu trời và nói về "một tình yêu mới"!
Để có thể ganh tỵ, để có thể sợ hãi, để có thể tức tối - với "những kẻ" xung quanh em!

Anh xin lỗi, nếu em cho rằng anh ích kỷ!
Và anh cũng thấy rằng anh ích kỷ thật!

Thêm một lời nói dối, trong cái lạnh và "nước mũi chảy tòng tòng"!
Anh không muốn làm vì sao -
Vì chỉ có thể ngắm nhìn, mà không thể bảo vệ.
Chỉ có thể yêu thương - mà không nói lên lời.
Chỉ có thể tức tối - ganh tỵ - mà không thể "sà xuống" - oánh cho nó một trận!

Anh không đốt đi lá thư này - nhưng anh cũng không gửi tới em - con người "xa lạ"!!
Xa lạ về khoảng cách thôi!
Anh chưa có đủ "dũng khí" - chưa có đủ "thông tin" - để tiến tới làm quen với em!
Anh mong - ngày đó sẽ mau đến!

Nhưng nếu em đọc được những dòng này -
Và nếu em muốn trở thành loài hoa lan - cần sự bảo vệ - cần sự yêu thương!
Và nếu em - không chỉ muốn một vì sao - xa cách luôn dõi theo - luôn sẻ chia - nhưng không thể tới bên em!
Thì hãy đừng ngần ngại - hãy đến bên anh - em nhé!

Chúng ta sẽ không giống như chàng trai kiêu ngạo:

"Nếu em ngã xuống,anh sẽ đỡ em
Nếu em yêu anh,anh sẽ yêu em
và cứ như vậy,em yêu đừng sợ hãi gì
Em sẽ không bao giờ phải đau đớn
anh hứa như vậy,
chỉ cần em sẽ lại yêu anh"

Ta không đặt điều kiện cho tình yêu - em nhé!!!
Còn bây giờ - "Vì sao" phải đi ngủ đây - mai còn đi thi!
Ngủ ngon em nhé!