Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2008

Lạnh!

Hic! Ta đã sai lầm khi "bò" lên thư viện sáng nay!
"Lao đi" cả chục cây, ướt, lạnh, rồi chẳng thể nhồi nổi một chữ vào đầu!
Và giờ ta lại ngồi đây - toi mấ một buổi sáng ôn thi quý báu!
Kiểu thời tiết mà ta ghét nhất, ẩm ướt!
Kẻ nào bảo mưa xuân là lãng mạng? ta thì chỉ thấy buồn - giá nó là mưa rào thì tốt, mưa rào cho ta cảm giác thư thái, dễ chịu - như trút được mọi bực dọc! Còn cái thứ mưa - nhẹ nhàng, rả rích, lất phất này làm cho to bất ổn - buồn không thể tả!
Ghừ! Mưa đã tạnh, chỉ còn ẩm + rét - ta lao ra khỏi thư viện, và ta nghĩ - phải làm việc gì đó - để buổi sáng khỏi "phí phạm" - Tội cho mấy đứa bạn ta - tại sao cả kỳ đi chơi - để rồi cuối kỳ lao vào học - đến nỗi bạn rủ đi "dốc bầu tâm sự" - cũng không dám đi??
Lạnh thế này - lượn vào mấy quán vỉa hè - kiếm cái gì "nong nóng" là nhất!
Thời tiết quá tệ - để đi học & quá tuyệt - để khám phá, để tận hưởng "ẩm thực HN"!
Cái lạnh này - làm ta nhớ lại mỗi lần ta ướt sũng khi đi học về, những lần ta "tê cóng" - khi đứng đợi kẻ nào đó, những lần là "lượn" ngoài đường - chỉ để tận hưởng cái lạnh, tận hưởng cái cảm giác thích thú - khi mà vừa run cầm cập - vừa ăn một món nóng hổi - với những kẻ ta yêu - với những người ta thích!
Và còn đâu cái sở thích - ngồi vỉa hè - ăn chè - nhai đá cồm cộp - lạnh + run + thích thú - nhìn nó cũng run như ta vậy!
Còn đâu niềm vui thích - khi ta góp nhặt từng đồng "ăn sáng" - để mua truyện. Vào thời ấy - cái sở thích sưu tầm truyện của ta - thà thứ xa xỉ - và để "thỏa mãn nhu cầu" - ta xài "truyện cũ"!
Có những câu truyện cũ rích, có những cuốn sách long bìa - nhưng chúng lại làm ta đam mê, ta thích thú!
Ta nhớ đống truyện đôremon - đống truyện đắt giá nhất của ta! Ta nhớ đống truyện Conan - mà càng ngày nội dung của nó càng làm ta thất vọng. Còn Kaiba, 7 viên ngọc rồng, đường dẫn tới khung thành... Ôi! Tao yêu chúng mày quá!!!!
Ngồi trong chăn - "gặm" cái gì đó vào mùa đông, nhâm nhi - một cốc nước lạnh thấu - vào mùa hè và "ngốn" chúng mày, "ngốn" đi ngốn lại ta vẫn thấy thích thú, ta vẫn thấy đam mê!!
Thế rồi - tao cũng bỏ rơi chúng mày để học!
Thế rồi - tao cũng bán chúng mày cho những đứa thích sưu tập giống tao - để có tiền "cưa cẩm"!
Thế rồi - kho báu của tao - tài sản của tao - chỉ còn lại một tủ! Và tao sẽ bảo vệ chúng mày, nâng niu chúng mày! Bởi chúng mày - là những người bạn thân nhất của tao - cho đến lúc tao 18 tuổi ...ha ..ha!
Và rồi lại đến đống sách của tao - khi tao vào đại học!
Tao đã tìm thấy - "tình yêu mới"! Không phải là thứ "triết lý dành cho con trẻ" - mà là những cách nhìn mới, về cuộc sống thực! Nó dậy tao sự khôn ngoan, nó cho tao niềm tin, nghị lực, khát vọng và hoài bão! Nó cho ta sức sống, cho ta ý chí, và cho ta tương lai!
Thế nhưng - ta càng tham vọng, ta càng nghị lực - ta càng khô khan! Không phải khô khan trong tâm trí - mà là khô khan trong hành động, trong cách làm, và trong vẻ bề ngoài!
Nếu ngày xưa ta có thể thoải mái làm những thứ ta thích, yêu những người ta yêu, ghét những kẻ ta ghét. Thì giờ đây - ta chọn kẻ nên yêu, và chọn người nên ghét~ Ta khôn ngoan, ta cân nhắc, ta lý trí - nhưng ta vẫn muốn ta tình cảm, ta bốc đồng, ta vẫn muốn ta mù quáng để theo đuổi những thứ ta đam mê!
Và hôm nay, một "con mọt sách" như ta - "chán" thư viện, thì có lẽ ta đã bắt đầu quan tâm đến một cái gì đó mới hơn!
Thứ mà có thể thay đổi thói quen của ta, kỷ luật của ta, có thể là gì - ngoài "một đứa con gái"??
Dù ta thậm trí còn chưa nói truyện "tử tế" với nó một lần nào?

Những người trẻ với Hoàng Sa_Trường Sa!

Người trẻ tuổi đầu tiên:
1. Vũ khí khí tài cùng những chiến binh TQ không thể nào làm người VN chúng ta sợ. Cái đáng sợ là cả tỷ người TQ trên dưới một lòng đòi đánh VN.2. Tụi nó ỷ đông ỷ nhiều tiền kéo cả đám qua lấn đất nhà mình. Mình không thể xách dao ra ăn thua đủ với tụi nó được. Một mạng dân mình quý còn hơn cả trăm mạng tụi nó nên không thể manh động được. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngồi yên lặng bịt miệng nhau nhìn chúng nó coi thường người Việt Nam. Hãy nhanh chóng báo cho bà con làng xóm biết, rồi ra báo công an. Công lý đang là của mình mà, sợ gì ?3. Cần phải có một cuộc biểu tình rầm rộ (Phải biểu lộ cảm xúc thật sự nhưng cũng cần phải có văn hóa và đừng để chính quyền dính vô vụ này) trên cả nước và khắp nơi trên toàn thế giới (ngay cả ở trong lòng TQ) vì:- Chúng không thể lấy cớ đó để đánh chúng ta. Đây là hành động tự phát của dân.- Để chúng phải suy nghĩ kỹ mỗi khi quyết định lấn tới- Đây là cơ hội rất quý để nung nấu lại dòng máu Lạc Hồng; để những đứa con Việt còn đang lắc, đang phê, đang vùi đầu trong game thoát cơn mê muội; để thắt chặt tình đoàn kết của người dân Việt trong và ngoài nước; và cũng để hàn gắn những vết nội thương.- Có thể đánh động tâm thức của những người TQ chân chính, và bạn bè thế giới.- Để cả thế giới thấy được sức mạnh thật sự của người Việt không nằm ở những chiến hạm, những khẩu pháo…4. Cần phải có một cái tầm nhìn lớn hơn chúng nó:Dân TQ ngày đêm cực khổ khai thác dầu, đánh bắt cá về làm ra ga, ra điện, ra đồ hộp để cung phụng cho dân VN được no lòng, ấm áo cùng với những giấc mộng thật đẹp trong những đêm đông. Sao mà tội cho người TQ anh em quá !5. Vì Tổ Quốc chúng ta có thể làm ngọn lửa để đốt xác giặc, nhưng đừng làm ngọn lửa để châm ngòi cho những khẩu đại pháo của đối phương.
Dù không biết anh là ai - nhưng với những dòng này - xin ngả mũ kính phục anh! Đó mới chính là sự khôn ngoan mà tôi tìm kiếm, sự khôn ngoan mà tôi sẽ học hỏi! Cám ơn bạn nhiều!
Tâm sự thứ 2, có lẽ là của một bậc đàn anh hơn mình nhiều tuổi, mạnh mẽ, sống động, đau đớn, giằng xé, bức súc, bất mãn, cay đắng, hờn tủi! Xin chia sẻ cùng anh!
Xin lỗi, vì một vài lời trong bài viết của anh, có "động chạm" tới các bác lãnh đạo. Vị trí của các bác, cũng là vị trí mà "cháu" luôn hướng tới - với tất cả sự nghiêm túc - muốn đóng góp trí tuệ - hoài bão - nghị lực cho tổ quốc. Suy nghĩ của các bác - có nhiều thứ mà tất nhiên, thế hệ bọn cháu chưa hiểu hết được. Nhưng với vốn hiểu biết "nông cạn" - những người đã dám nói lên suy nghĩ của mình, thì xin các bác hãy hiểu - và hãy "bỏ qua" nếu đó là những lời thiếu khiếm nhã một chút! Bức xúc, thì khó mà có thể cân nhắc trong lời nói!
"Cháu" xin được đưa nguyên văn:
"Khi người anh em Việt Nam đang hân hoan mừng rỡ vì được vào làm dự bị cho Hội Đồng Bảo An Liên Hợp Quốc, thì ông anh Trung Cộng dội một gáo nước lạnh làm bẽ mặt chính phủ Việt Nam với đồng bào Việt Nam nói riêng và thế giới nói chung. Việc làm của chính phủ Trung Hoa khiến cho việc vừa được chân trong HĐBA của Việt Nam thành trò cười lố bịch. Liệu ông Việt Nam bảo vệ được cho ai khi chính bản thân ông bị người ta ngang nhiên cứop đất, ngang nhiên thành lập đất của Việt Nam thành của Trung CộngThưa các ông trong Bộ Chính Trị Việt NamHơn lúc nào hết, chúng ta đang bị tổn thương về mặt tinh thần, con giun đã bị xéo mãi lắm rồi thưa các quý ông trong bộ Chính Trị Việt Nam. Ngày hôm qua các ông có buổi làm việc với thành uỷ Hà Nội để có kế hoạch chào đón 1000 năm Thăng Long. Người ta nói rằng giỗ để người sống ăn còn người chết có ăn được đâu. Các quý ông có làm kỷ niệm to đến đâu chăng nữa cũng làm sao xoá được vết nhục nhã từng tấc đất cha ông để lại bị xẻo ngoài biển Đông kia. Đành rằng chúng ta yếu hơn Trung Quốc về mọi mặt, kinh tế chúng ta lệ thuộc rất nhiều vào họ. Từ công nghệ, nguyên liệu , hàng hoá. Chúng ta không thể một sớm một chiều cắt đứt quan hệ ngoại giao. Nếu chúng ta phản ứng mạnh mẽ, quyết liệt có thể kinh tế chúng ta một lần nữa lâm vào suy thoái trầm trọng, mỗi bước đi đều cần phải cân nhắc kỹ. Tôi hiểu cái khó của các quý ông trong Bộ Chính Trị Việt Nam trước trò ma mãnh của Trung Hoa anh em. Nhưng chẳng lẽ chúng ta không làm gì ngoài những lời nói suông của ông Lê Dũng. Ông ấy chỉ là ngưòi phát ngôn chung chung. Sao quý ông Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nông Đức Mạnh không đứng thẳng ra nói trên cương vị lãnh dạo của mình , lên án, phản đối hành vi của Cộng hoà nhân dân Trung Hoa như các thủ tướng Nhật đã nói với Nga về quần đảo Cua Vua. Việc đẩy sang cho cái máy nói là ông Lê Dũng hiển nhiên tự các ông đã né tránh trách nhiệm này trước đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước, vô tình các ông đã nêu cao thói bạc nhược trong bộ máy chính phủ. Các ông làm vậy thì bảo sao nhân dân Việt Nam chỉ quan tâm đến trận túc cầu chiều nay mà thôi, không trách họ được.Một bộ phận thanh niên chúng tôi, ít nhiều là người biết chữ như ngày xưa các cụ nói về kẻ sĩ. Chúng tôi còn có chữ Sĩ trong người. Chúng tôi có vợ đẹp, con ngoan, có cuộc sống đầy đủ. Chúng tôi ham thích thể thao, nghệ thuật, thích hưởng thụ, thích sống xa hoa. Nhưng đừng nghĩ những thứ đó xoa dịu nỗi uất hận trước trò xâm lấn của ngoại bang. Dẫu Hoàng sa, Trường Sa cách chúng tôi xa lắm, xa cả về địa lý lẫn quyền lợi. Mất Trường Sa, Hoàng Sa thì chúng tôi chả ảnh hưởng gì cả, sáng tôi vẫn có tiền đi ăn bát phở tái nạm, uống li cà phê Capuchino, hút điếu thuốc lá Camel bình luận về cách dùng người của ông Rít Đờ hay âm nhạc của Lê Minh Sơn, tuy nhiên ở góc nào đó trong trái tim nhiều ngăn vẫn trỗi dậy tiếng nói cảnh báo về mảnh đất nào xa xôi lắm của quê hương tôi đang bị người ta chiếm mất. Tiếng nói nhỏ mà day dứt lắm, như lời cha anh trách cứ chúng tôi sao nỡ bàng quan trước mảnh đất cha ông đã để lai, mảnh đất thẫm mồ hôi và máu của bao lớp người đi trước...
Liệu có thể các ông tổ chức một lễ truy điệu trọng thể ghi nhớ công lao của 74 chiến sĩ Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cũng như các chiến sĩ trong quân lực Việt Nam Cộng Hoà đã hy sinh để bảo vệ hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa ruột thịt của Việt Nam chăng. Một lễ truy điệu trọng thể trong thời điểm này sẽ đánh thức tinh thần tự trọng của người Việt chúng ta, đồng thời cũng là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất tới nhà cầm quyền Trung Quốc. Báo hiệu tiếng gầm lớn của con giun đang bị xéo quằn quại như hình chữ S này.Nếu như nhà cầm quyền Trung Quốc vẫn tiếp tục duy trì ham vọng thôn tính dứt điểm hai quần đảo này của chúng ta, một mặt vẫn duy trì quan hệ ngoại giao , kinh tế, văn hoá, chính trị. Thì tại sao chúng ta không đưa quân ra ngoài đó, chấp nhận một cuộc đụng độ không chính thức, chúng ta trên bề mặt nổi vẫn cứ quan hệ với Trung Quốc như họ muốn. Cho dù tổn thất chúng ta có lớn lao, nhưng đâu có sao, hàng nghìn năm nay trong công cuộc bảo vệ lãnh thổ chúng ta vẫn chấp nhận. Ngay cả cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước chúng ta vẫn hô hào dù có biến Hà Nội thành thời kỳ đồ đá, dù có cháy cả dải Trường Sơn chúng ta cũng cam lòng chấp nhận đó sao, nhân dân Việt Nam đã bao giờ chần chừ , thoái thác trước các khẩu hiệu của các ông lần nào đâu, kể từ khi các ông lãnh đạo hết cuộc chiến chống thực dân đến đế quốc, đến bành trưóng bá quyền đến nghĩa vụ quốc tế Căm Pốt. Xương máu đổ hàng triệu người chưa lần nào nhân dân Việt Nam không đi theo lời kêu gọi cả.Hãy để cuộc chiến nổ ra như người Trung Cộng muốn, nếu nó leo thang thì càng tốt. Nó trở thành vấn đề nóng mà thế giới buộc phải quan tâm, can thiệp. Con có khóc mẹ mới cho bú. Một cuộc chiến bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa mà có nguy cơ gây ảnh hưởng đến hoà bình quốc tế. Thì bên bị ảnh hưởng nhiều hơn lại là Trung Cộng chứ không phải chúng ta, thế giới sẽ tập trung mổ xẻ hành động của Trung Cộng một cách quan tâm sâu sắcvì chúng là nước lớn đang phát triển chứ không hời hợt coi là chuyện khu vực của hai nước nữa Chính Trung Cộng cần quan hệ phát triển với thế giới hơn chúng ta rất nhiều. Một cuộc chiến đẩy Trung Cộng vào thế đối mặt với quốc tế, làm hạn chế mọi quan hệ kinh tế, biết đâu sẽ khiến chính nền kinh tế non trẻ đang nên của Trung Cộng vào thế khó. Nếu như vậy thì chính nhân dân Trung Hoa sẽ phản đối chính phủ mình đã sa đà vào cuộc chiến phi nghĩa khiến cuộc sống của họ bị ảnh hưởng.Tôi biết trên cương vị các ông, nhiều nguyên nhân từ các phía cần phải cân nhắc, không thể tuỳ tiện để có thể làm ảnh hưởng , xáo trộn, có nguy cơ đổ vỡ hay mất mát. Nhưng các ông nên nhớ một điều khi đọc lại lịch sử của dân tộc mà các ông lãnh đạo. Không có cái mất mát gì lớn hớn chuyện đất đai tổ quốc bị xâm phạm, không có nỗi nhục nào lớn hơn chuyện cắt đất cầu hoà. Nếu ngày hôm nay chúng ta không làm gì rõ rệt trước hành động xâm lấn của Trung Cộng. Các ông hay nghe tôi, đốt những sách viết về Lý Thường Kiệt, Nguyễn Huệ ... đi, rồi chúng ta làm đơn xin sát nhập với Trung Quốc thành một tỉnh. Chấp dứt mọi ưu phiền , trăn trở. Tha hồ yên ổn làm ăn"

Hoàng Sa - Trường Sa!

Ngồi nghĩ linh tinh - tự nhiên lại lạc vào một blog bàn về Hoàng Sa - Trường Sa.
Mặc dù mình "ngại" đề cập đến chuyện chính trị hiện tại - nhưng xem ra - khó kìm nén được suy nghĩ!
Chỉ xin lược trích - một tác phẩm - mà "chúng ta" - mỗi thanh niên của thế hệ này chắc đã hơn một lần "bừng tỉnh" - mỗi khi đọc nó!
Tháng 12 năm Giáp Thân 1284, hiệu Thiệu Bảo năm thứ 6, đời Trần Nhân-Tông, đại binh Thoát Hoan tiến đánh Chi Lăng, Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn thất thế đưa quân chạy về Vạn Kiếp. Vua Nhân-Tông thấy thế giặc mạnh, cho mời Hưng Đạo Vương về Hải Dương mà phán rằng "Thế giặc to như vậy, mà chống với chúng thì dân chúng bị tàn sát, nhà cửa bị phá hại, hay là trẫm sẽ chịu hàng để cứu muôn dân ?" Vương tâu: "Bệ hạ nói câu ấy là lời nhân đức, nhưng Tôn-Miếu Xã-Tắc thì sao ? Nếu Bệ hạ muốn hàng, xin trước hết hãy chém đầu thần đi đã, rồi sau hãy hàng !!" Vua nghe thế yên lòng. Hưng Đạo Vương trở về Vạn Kiếp hiệu triệu 20 vạn quân Nam, và thảo bài Dụ chư tỳ tướng hịch văn (Trung văn: 諭諸裨將檄文, thường gọi là Hịch tướng sĩ) để khuyên răn tướng sĩ, đại ý khuyên binh sĩ học tập và rèn luyện võ nghệ, khuyên các tướng học tập trận pháp theo sách Binh thư yếu lược, chuẩn bị cho cuộc kháng chiến chống quân Nguyên lần thứ 2.
Ta thường nghe: Kỷ Tín đem mình chết thay, cứu thoát cho Cao Đế; Do Vu chìa lưng chịu giáo, che chở cho Chiêu Vương; Dự Nhượng nuốt than, báo thù cho chủ; Thân Khoái chặt tay để cứu nạn cho nước. Kính Đức một chàng tuổi trẻ, thân phò Thái Tông thoát khỏi vòng vây Thái Sung; Cảo Khanh một bầy tôi xa, miệng mắng Lộc Sơn, không theo mưu kế nghịch tặc. Từ xưa các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì nước, đời nào chẳng có ? Ví thử mấy người đó cứ khư khư theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến chết hoài ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được ? Các ngươi vốn dòng võ tướng, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện Tống, Nguyên mà nói: Vương Công Kiên là người thế nào ? Nguyễn Văn Lập, tỳ tướng của ông lại là người thế nào ? Vậy mà đem thành Điếu Ngư nhỏ tày cái đấu đương đầu với quân Mông Kha đường đường trăm vạn, khiến cho sinh linh nhà Tống đến nay còn đội ơn sâu ! Cốt Đãi Ngột Lang là người thế nào ? Xích Tu Tư tỳ tướng của ông lại là người thế nào ? Vậy mà xông vào chốn lam chướng xa xôi muôn dặm đánh quỵ quân Nam Chiếu trong khoảng vài tuần, khiến cho quân trưởng người Thát đến nay còn lưu tiếng tốt ! Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nhìn sứ ngụy đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục triều đình; đem tấm thân dê chó mà khinh rẻ tổ phụ. Ỷ mệnh Hốt Tất Liệt mà đòi ngọc lụa để phụng sự lòng tham khôn cùng; khoác hiệu Vân Nam Vương mà hạch bạc vàng, để vét kiệt của kho có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau. Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm. Các ngươi ở lâu dưới trướng, nắm giữ binh quyền, không có mặc thì ta cho áo; không có ăn thì ta cho cơm. Quan thấp thì ta thăng tước; lộc ít thì ta cấp lương. Đi thủy thì ta cho thuyền; đi bộ thì ta cho ngựa. Lâm trận mạc thì cùng nhau sống chết; được nhàn hạ thì cùng nhau vui cười. So với Công Kiên đãi kẻ tỳ tướng, Ngột Lang đãi người phụ tá, nào có kém gì? Nay các ngươi ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chọi gà làm vui; có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích. Có kẻ chăm lo vườn ruộng để cung phụng gia đình; có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ ham trò săn bắn mà trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê giọng nhảm. Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì cựa gà trống không đủ đâm thủng áo giáp của giặc; mẹo cờ bạc không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Vườn ruộng nhiều không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc quân quốc. Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta đều bị bắt, đau xót biết chừng nào ! Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng ? Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc "đặt mồi lửa dưới đống củi nỏ" làm nguy; nên lấy điều "kiềng canh nóng mà thổi rau nguội" làm sợ. Phải huấn luyện quân sĩ, tập dượt cung tên, khiến cho ai nấy đều giỏi như Bàng Mông, mọi người đều tài như Hậu Nghệ, có thể bêu đầu Hốt Tất Liệt dưới cửa khuyết, làm rữa thịt Vân Nam Vương ở Cảo Nhaị Như thế chẳng những thái ấp của ta mãi mãi vững bền mà bổng lộc các ngươi cũng suốt đời tận hưởng; chẳng những gia thuộc ta được ấm êm giường nệm, mà vợ con các ngươi cũng trăm tuổi sum vầy; chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm; chẳng những thụy hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không ? Nay ta chọn lọc binh pháp các nhà hợp thành một tuyển, gọi là Binh Thư Yếu Lược. Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này, theo lời ta dạy bảo, thì trọn đời là thần tử; nhược bằng khinh bỏ sách này, trái lời ta dạy bảo thì trọn đời là nghịch thù. Vì sao vậy ? Giặc Mông Thát với ta là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn rửa nhục, không lo trừ hung, lại không dạy quân sĩ, chẳng khác nào quay mũi giáo mà xin đầu hàng, giơ tay không mà chịu thua giặc. Nếu vậy, rồi đây, sau khi dẹp yên nghịch tặc, để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào đứng trong cõi trời che đất chở này nữa ? Cho nên ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.
Và thêm một đoạn trích của một nhà báo:
Di chúc vua Trần Nhân Tôn
Trích đọan đó thế này:
Vua Nhân Tôn nói với giọng ngùi ngùi: - Các người chớ quên, chính nước lớn mới làm những điều bậy bạ, trái đạo. Vì rằng họ cho mình cái quyền nói một đường làm một nẻo. Cho nên cái họa lâu đời của ta là họa Trung Hoa. Chớ coi thường chuyện vụn vặt xảy ra trên biên ải. Các việc trên, khiến ta nghĩ tới chuyện khác lớn hơn. Tức là họ không tôn trọng biên giới qui ước. Cứ luôn luôn đặt ra những cái cớ để tranh chấp. Không thôn tính được ta, thì gậm nhấm ta. Họ gậm nhấm đất đai của ta, lâu dần họ sẽ biến giang san của ta từ cái tổ đại bàng thành cái tổ chim chích.
Vậy nên các người phải nhớ lời ta dặn: "Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác". Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu.
Có lẽ - nếu không được phản ứng công khai - mọi người có thể truyền tay nhau bài hịch này - như một lời nhắc nhở của cha ông! Chúng ta không chỉ tự hào - vì đánh đuổi quân xâm lược - mà chúng ta cần phải làm sao - để không kẻ nào dám xâm lược chúng ta!
Chúng ta yêu hòa bình! Như đó không phải là lý do - để chúng ta lảng tránh - để chúng ta hèn nhát - để chúng ta do dự - để chúng ta sai lầm - để chúng ta phải cảm thấy có lỗi với những người - đã từng ngã xuống để bảo vệ từng tấc đất - từng ngọn cây!
Hãy tỉnh lại, hãy nhìn vào sự thật, hay bớt hưởng thụ, hãy ngừng ăn chơi, hãy điều chỉnh lại những thứ chúng ta quan tâm, những điều chúng ta tôn trọng, hãy bầy tỏ quan điểm, hãy sống thật với mình, hãy đốt cháy mình bằng ngọn lửa - không phải chỉ bởi khát vọng, hoài bão làm giầu cho xã hội, cho bản thân, mà còn bởi lòng tự tôn dân tộc, bằng ý chí cha ông, bằng cả hy vọng và trách nhiệm về một dân tộc "anh hùng"!